Không phải vì những danh hiệu, thứ NHM Việt Nam muốn cảm ơn HLV Park là nhân cách, tinh thần trách nhiệm và cách đối nhân xử thế của ông.
Đúng ra tôi đã viết những điều này từ sau đêm chung kết SEA Games 30, nhưng lại muốn để lúc cảm xúc lắng xuống và có thể viết những lời thật lòng dành cho HLV Park Hang-seo.
Ông đến với bóng đá Việt Nam khi mà nền bóng đá tại quốc gia chúng tôi đang ‘hoảng loạn’. Ông đến trong ánh mắt nghi ngờ và châm biếm của nhiều người. Nhưng đáp lại, ông không một lời giải thích, phân bua mà chỉ tập trung làm tốt công việc của mình – công việc của một HLV bóng đá. Để rồi sau buổi chiều tuyết trắng Thường Châu gần hai năm về trước, đất nước Việt Nam đã gọi vang tên ông như một người hùng. Nhưng ông vẫn vậy, không nhận công lao về mình mà ông luôn nhường tất cả chiến công cho các học trò. Ông gọi họ là những chiến binh và luôn cảm ơn họ.
Có thể nói, tính đến thời điểm này, nhiều đời HLV ngoại đến rồi đi, nhiều HLV nội cũng đã từng thử sức nhưng không một ai ngoài ông có thể đưa bóng đá Việt Nam bước lên những nấc thang vinh quang mà trước đó người hâm mộ chỉ biết mơ, thậm chí có nhiều giấc mơ kéo dài cả đời người như chiếc HCV SEA Games.
Ở ông, người hâm mộ luôn thấy hình ảnh một con người tận tụy. Trước từng trận đấu, ông luôn suy tính các bước đi, đánh giá cao đối thủ dù là đội yếu hay mạnh. Và ông truyền tinh thần đó đến học trò – những người luôn bước ra sân và chiến đấu hết mình dù đối thủ có là ai đi chăng nữa. Ông cũng luôn đứng ra bảo vệ học trò trước sự công kích của dư luận, của người hâm mộ hay của đối thủ… Lỗi của học trò, ông nhận về mình. Vinh quang đạt được, ông nhường hết cho họ. Ông luôn tạo điều kiện để học trò được sửa chữa sai lầm của mình. Ông không bỏ rơi bất cứ ai. Mà cái cách ông chia vui với Quang Hải là một ví dụ.
Một điều nữa mà tôi có thể thấy ở HLV Park, đó là biết cách khơi gợi tinh thần Việt Nam trong từng cầu thủ – điều mà các đời HLV trước chưa ai làm được. Để làm được điều đó, chắc hẳn ông phải có tình yêu rất lớn với Việt Nam. Ông phải hiểu đất nước này lắm thì mới có thể truyền được tinh thần đó sang cho các cầu thủ của mình. Và họ trả ơn ông bằng cách chiến đấu như những chiến binh, như thể đó là trận chiến cuối cùng của họ.
Điều đáng trân trọng ở ông đó là chưa bao giờ phàn nàn về lịch thi đấu, về chấn thương, về bất lợi thời tiết… ông chưa bao giờ đổ lỗi mà chỉ âm thầm chuẩn bị, làm tốt công việc của mình dù trong hoàn cảnh nào. Thế nên, không phải vì những thành tích ông đã mang lại cho bóng đá Việt Nam mà đất nước này cảm ơn ông. Cái mà chúng tôi muốn tri ân HLV Park là nhân cách của một con người, là tinh thần trách nhiệm với công việc, là cách đối nhân xử thế của ông. Xin cám ơn ông, HLV Park Hang-seo – người gieo mầm và truyền cảm hứng cho bóng đá Việt Nam.